hủy Muối thích đếm mọi thứ từ con số 0. Năm ngoái, cô đã dùng "con số 0" để đánh dấu ngày trước nhất trong cuộc chiến với ung thư của mình. Muối không đếm ngược số ngày cận tử, cô đếm những ngày mình đã tranh đấu, và trong cuộc chiến đầy tình ái và nghị lực đó, Muối không hề trật.
Có ít nhất 4 người bạn, đồng nghiệp và những người mà tôi từng quen biết đã ra đi vì ung thư. Những ngày rút cuộc của họ thật u ám, đau buồn và cơn đau ấy như lan ra cho cả những người xung quanh. Dù các bệnh nhân ung thư có cố trấn an người thân rằng "Mình vẫn ổn" thì ai cũng hiểu, mọi chuyện chẳng ổn chút nào: Họ vẫn khóc bên bờ vực cái chết, họ sợ cái gọi là mai sau, sợ nhìn mình trong gương và chán nản khi phải sống trong những cơn đau trực.
Vậy mà tôi chẳng hề cảm nhận nguồn năng lượng ủ dột ấy xung quanh Thủy Muối. Không hiểu cô đã cất giấu buồn lo vào đâu rồi, để cứ bắt đầu một cuộc chuyện trò với Muối là lại bị cuốn vào những kế hoạch và dự án hay ho của cô ấy. Muối lúc nào cũng cười, cũng hồ hởi và tự hào khi kể về những gì cô và SCI đã làm được cho các bệnh nhân ung thư và người thân của họ. Thủy Muối không muốn ai cô độc trong cuộc chiến này, nên cô cũng chẳng bao giờ phải đơn phương đương đầu.
Hôm rồi có dịp chat qua skype với Thủy Muối, vẫn cái kiểu cười yêu đời và đôi mắt lúc nào cũng đầy nhiệt huyết ấy khiến tôi chợt hỏi: "Sao Muối sống lạc quan quá vậy?", cô đáp: "Thứ nhất do trời sinh, thứ hai do... khởi nghiệp!". Muối nói, người bi quan sẽ không khởi nghiệp được. Cô đã quen với việc hàng ngày đối mặt với rất nhiều thứ thụ động kể từ khi dấn thân vào con đường startup.
"Mày còn trẻ lắm", "nữ giới không khởi nghiệp được đâu", "Sản phẩm của em tệ lắm"... là những gì Muối phải nghe từ những người xung quanh và các nhà đầu tư mà cô gặp mỗi ngày. Vậy nên nếu chọn bi quan, có nhẽ Muối đã bỏ cuộc từ lâu rồi.
Muối luôn sẵn sàng để ra đi, nhưng cô chọn sống trong hạnh phúc
Mỗi người trong chúng ta đều có những cuộc chiến phải đương đầu, có những cuộc chiến thậm chí còn khó khăn hơn hết thảy - Cuộc chiến của Thủy Muối bắt đầu từ ngày 26/9, khi cô nhận kết quả từ Bệnh viện Chợ Rẫy rằng mình bị ung thư phổi thời đoạn cuối. Muối không buồn cũng không tức giận, nhiều người hỏi cô nghĩ gì vào giây lát đó. Nhưng Muối không nhớ cô cảm thấy thế nào ngoài việc tự hỏi rằng: "Đây có phải là một giấc mơ không?"
Rồi Muối bắt tay vào viết "con số 0" đầu tiên trong trang nhật ký của mình: "Và thành ra, tôi đã sẵn sàng ở đây, cho ngày trước nhất của cuộc chiến".
Chúng ta không phải lúc nào cũng có thể sẵn sàng cho bất cứ cuộc chiến nào phía trước. Cuộc chiến đó có thể xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, đó có thể là một quá trình trị liệu đớn đau, một cuộc thương thảo kinh dinh khó khăn, một con đường mòn núi dốc, một đề xuất công nghệ sáng tạo, hay chỉ đơn giản là việc trung thực với xúc cảm của bản thân.
Dù mạnh mẽ lạc quan thế nào, Thủy Muối vẫn là một cô gái, Muối còn trẻ, còn hoài bão, nhưng phải chịu nhiều đớn đau trong những tháng tiếp theo đó. Thủy Muối từng yêu cầu bác sĩ cho dừng 6 tuần không trị liệu, để cô thực hành quá trình đông lạnh trứng nhưng rồi việc sinh con với Muối vẫn là điều không thể. có nhẽ đó là lúc trái tim Muối bị bóp nghẹt đến đau đớn nhất.
"Cứ mỗi đêm cảm thấy đớn đau, mỗi lần nhìn ngắm mình trong gương hay cứ đến bữa chẳng thể nuốt trôi thức ăn là tôi lại nghĩ đến việc buông xuôi tuốt luốt. Tôi có thể tránh xa và rũ bỏ mọi đớn đau này? Cái chết đã đến rất gần và nó luôn là chọn lựa dễ nhất cho bất cứ bệnh nhân ung thư nào. Chết đi rồi, tôi sẽ chẳng còn phải chịu đớn đau; ngừng trị liệu, tôi sẽ chẳng còn cảm thấy ngứa ngáy; sẽ chẳng còn cảm giác khao khát đồ ăn hay thèm khát được du ngoạn nơi này nơi khác...", đó là cảm xúc rất thật của Muối, đằng sau nụ cười mà cô dành cho những người xung quanh.
Nhưng sau quờ những điều đó, Muối đã chọn sống. "Và tôi chọn sống trong hạnh phúc. vì chưng ngày đó chung cục rồi sẽ đến, cho dù chúng ta có muốn hay sẵn sàng cho nó hay không. Nhưng cuộc sống chỉ thật sự bắt đầu khi bạn thoát khỏi "vùng an toàn" của chính mình!", Muối nói.
Tháng 2 năm 2017, vào ngày thứ 133 của cuộc chiến, Thủy Muối đã chinh phục được đỉnh núi Wilson. Đó cũng là cột mốc cao nhất và khó khăn nhất mà Muối đã vượt qua. Trên đoạn đường gian lao để chinh phục đỉnh, cô đã tưởng tượng rằng: "Nếu tôi có thể lên đến đỉnh núi, tôi cũng có thể đánh bại căn bệnh ung thư ngu ngốc này! Chỉ cần chịu đựng một tẹo, một chút nữa thôi..."
Lẽ dĩ nhiên điều đó không thể xảy ra kể cả khi Muối đứng trên đỉnh Wilson. Muối nói: "Nếu bạn có thể đánh bại bệnh ung thư bằng cách đi bộ đường dài, tôi sẽ làm việc này hàng ngày bất kể nó đau đớn như thế nào. Tuy nhiên, đó là tinh thần mà chúng ta cần cho mọi thứ trong cuộc thế này. Vẫn sẽ ổn thôi nếu bạn đi chậm hoặc bạn là người rút cuộc đến đích, nhưng đừng bỏ cuộc!"
Hành trình "tái sinh" sau 365 ngày hạnh phúc của Thủy Muối
Bạn có thể sống hạnh phúc suốt cả cuộc thế rồi chết? Nghe thật kỳ lạ nhưng Thủy Muối nói rằng, cô đã có những ngày tháng sống hạnh phúc hơn, kể từ khi bị bệnh.
"Nghe có vẻ điên rồ khi tôi luôn nói với mọi người rằng ung thư chính là điều may mắn nhất mà tôi có được trong thế cuộc mình. mặc dầu phải đối mặt với biết bao đớn đau, sợ hãi, đi kèm đó là cả sự mất mát khi không còn khả năng được làm mẹ, thế nhưng ung thư đã khiến tôi trở thành một con người tốt hơn bao giờ hết. Nếu ung thư là thời cơ để tôi được sống lần thứ 2 thì hiện đã hơn 1 năm ngày tôi được tái sinh"
Và Muối kể cho chúng tôi nghe, về những điều đã khiến Muối hạnh phúc trong 365 ngày đó:
1. Những người bạn trên chuyến bay từ Việt Nam
Sau khi Thủy Muối công khai căn bệnh mà mình đang mắc phải trên blog cá nhân chủ nghĩa, bạn bè trên khắp thế giới đã bay sang Mỹ để được gặp cô. Những ngày đầu, Muối rất ngại gặp họ vì sợ mọi người nhìn mình bằng cặp mắt thương hại. Nhưng rồi nhiều người cứ đến, từ những nơi rất xa, ngay cả anh Nguyễn Hà Đông (nhà sáng lập Flappy Bird), JVevermind là những người rất bận rộn với công việc nhưng cũng đã dành chút ít thời gian thăm Muối.
"Cứ 2,3 tuần là có người ở Việt Nam bay qua đây thăm tôi. Dần dần, tôi cảm thấy có bạn bè đến chơi cũng vui quá, chứ ở nhà một mình bấy lâu cũng buồn. Tôi có thời kì nói chuyện với bạn bè nhiều hơn, có thể san sẻ những phần trong cuộc sống của mình mà trước đây chúng tôi chưa từng có thời gian để nói về. Ngày xưa tôi đã từng nghĩ mình có nhiều bạn bè lắm nhưng không phải, bởi tôi chưa thực thụ hiểu bạn mình một cách sâu sắc. Khi tôi bị bệnh, họ đến thăm và mở lòng với tôi nhiều hơn. Có thể nói, ung thư đã cho tôi cơ hội để ngồi lại với những người bạn của mình và lắng nghe nhau", Thủy Muối san sẻ.
Cũng từ đó, Muối đã học cách chấp thuận bản thân, chân thực với những xúc cảm của chính mình.
2. Muối không phải mua một cái máy xay sinh tố xịn nữa!
Nếu như năm ngoái, ung thư vẫn còn là một điều gì đó hoàn toàn xa lạ với Thủy Muối thì bây giờ nó đã trở thành quá cỡ thân thuộc, đến nỗi, Muối nói về ung thư nhiều hơn tất cả các bệnh nhân ung thư khác.
Muối kể về những ngày đầu trị liệu, không ăn uống gì được, tất thảy thịt cá, gà, bò gì... cũng phải bỏ vào máy xay sinh tố để xay ra và uống. "Lúc đó, tôi tự hỏi nếu cả đời mình chỉ có thể uống... thịt xay như thế này, không thể ăn như xưa nữa, thì tôi có sẵn sàng sống tiếp hay không. Và câu giải đáp là có, tôi chỉ cần mua một cái máy xay sinh tố xịn thôi" (cười). Nhưng may sao, Muối không phải mua một cái máy xay sinh tố cho thế cục về sau này, Muối vẫn có thể ăn uống bình thường sau những ngày đầu nặng nhọc đó.
Lần chụp CT gần nhất của Thủy Muối là vào tháng 8 năm nay. Muối đã làm xét nghiệm sinh thiết khối u cho một cuộc thí điểm lâm sàng mới, vậy nên cô sẽ không phải làm thêm xét nghiệm gì cho đến hiện.
Kết quả là, khối u trong thân thể Muối phản ứng rất tốt với Tarceva và không có dấu hiệu kháng thuốc, dù cô vẫn gặp phải một số tác dụng phụ nhưng không quá nghiêm trọng.
3. Trở về với cuộc sống một mình sau 9 tháng ở cùng gia đình
Sau khi bắt đầu đi làm ở trường Đại học University of Southern California (USC), Thủy Muối thuê nhà và chuyển ra sống một mình dù gia đình bước đầu có cản trở. Đến nay, Muối đã sống như thế được hơn 3 tháng, tự nấu bếp, giặt và chăm nom bản thân.
"Thật ra trước kia tôi đã quen với cuộc sống một mình rồi. Sau khi bị ung thư, tôi sống cùng gia đình được 9 tháng thì lại nhớ cuộc sống trước kia. Tôi biết gia đình luôn quan hoài mình, ngày nào cũng hỏi thăm sức khỏe của mình, hỏi tôi ăn gì, uống thuốc chưa, nhưng thú thực tôi không quen lắm với những điều đó nên tôi quyết định ở riêng. Tôi vẫn về tỉnh thành Rosemead để thăm gia đình vào những cuối tuần, khi không phải đi công tác", Thủy Muối kể.
4. Sự nghiệp và Sáng kiến Ung Thư Muối
Sau khi phát hiện ung thư, Thủy Muối thậm chí còn làm việc nhiều hơn trước, đồng nghĩa với việc cô đã có những trải nghiệm nhẵn và những thời cơ mới. Ở USC, Muối làm việc với giáo sư Peter Kuhn và các cộng sự tại Viện khoa học ung thư Singapore. Cô được làm những việc mà mình giỏi nhất, phát triển các sản phẩm công nghệ và cố vấn cho mọi người.
Vào tháng 8 năm nay, Thủy Muối dù đang ở Mỹ nhưng vẫn sắp đặt cho chúng tôi đi cùng các tự nguyện viên SCI để phát sách cho bệnh nhân ung thư ở Bệnh viện 115 Sài Gòn. Đây là những quyển sách mà Đội ngũ tình nguyện của SCI đã làm việc với các bệnh viện và khoa ung bướu trong cả nước để đưa những tài liệu về khám chữa bệnh ung thư đến tay bệnh nhân và gia đình.
Như CEO LinkedIn Reid Hoffman đã từng nói: "thương nhân là người nhảy xuống vách đá và tạo ra chiếc máy bay của riêng họ khi đang rơi xuống". Thủy Muối cũng mong muốn sẽ giải quyết được vấn đề về thông tin và tương trợ ý thức cho các bệnh nhân ung thư ở Việt Nam. Và việc tạo ra một tổ chức phi lợi nhuận là cách duy nhất có thể giúp Muối làm được điều đó.
Trước đó, Thủy Muối chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tạo ra một tổ chức phi lợi nhuận. Cô chỉ luôn tâm niệm rằng mình muốn làm những điều tốt đẹp cho thế giới này.
"Thành lập một tổ chức phi lợi nhuận đúng là hoàn toàn vượt xa kỳ vọng của tôi" - Thủy Muối bắt đầu kể về những thành tựu mà SCI đã làm được
"Trong 9 tháng, sau nhiều lần thí nghiệm và sai sót, chúng tôi đã tổ chức thành công một lớp học yoga và coi ngó bệnh ung thư hàng tuần cho các cháu nhỏ ở Sài Gòn và Hà Nội.
Chúng tôi đã tổ chức thành công Diễn đàn bệnh nhân ung thư với hơn 500 người tham dự. Nhìn vào ánh mắt của những bệnh nhân và người thân đến tham dự sự kiện, tôi biết rằng mình có một sứ mạng lớn hơn là sống một cuộc sống không chỉ cho riêng mình.
Nhiều người nói rằng tôi là nguồn khích lệ cho các bệnh nhân ung thư, nhưng tôi lại cảm thấy từng ngày bản thân mình được các bệnh nhân ung thư Việt Nam truyền động lực"
5. Vẫn là Muối - sau khi "tái sinh"
Khi nằm trên giường, Muối đã tự hỏi: "Sẽ như thế nào nếu mình không thức dậy vào sáng mai?" - và cô đã nghĩ về vơ những điều sẽ làm mình tức điên lên nếu ai đó không làm theo cách của mình. Nhưng khi đó mọi thứ đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Khi ngày đó đến, điều quan yếu không phải là những gì tôi đã làm được mà là những gì tôi có thể để lại cho thế giới này. Tôi vẫn sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối, và tôi vẫn xót thương bằng cả trái tim mình".
"Tôi phục Thủy vì cái sự tĩnh tâm đón nhận mọi thứ của nó"
Cùng chơi, cùng làm việc với Thủy Muối suốt 20 năm, vui buồn gì cũng có nhau nhưng tôi vẫn nhớ cái ngày nhận được tin nhắn của Thủy: "Tao bị ung thư phổi!". Tôi chỉ muốn khóc, vì chưng tôi không hiểu chuyện gì đã xảy đến với con bạn thân nhất của mình. Thủy không hút thuốc, không làm việc trong môi trường khói bụi hay lao lực quá mức, tại sao lại như vậy. Tôi chỉ nom đây là một kết quả sai, nhưng không...
Rồi sau đó, Thủy xếp đặt bàn giao công việc hết cho tôi trong vài ngày. Dành ra 1,5 tiếng để chụp một bộ ảnh. Rồi gặp đối tác để dàn xếp công việc. Nó tự lên kế hoạch tuốt mọi thứ, giống như... chuẩn bị cái chết cho mình vậy. Nhưng lúc nào Thủy cũng cười, nó rất "tỉnh".
Thủy có nói với tôi là: "thế cuộc ai nắp bể cáp mà không chết? Không chết sau thì chết trước, có gì đâu!". Tôi phục Thủy vì cái sự bình tĩnh đón nhận mọi thứ của nó như vậy.
Quỳnh Trân, Trang Đỗ
Hoa Trà, Minh Hoàng
Thanh Trí
Minh Trí, Anh Tú
Theo Trí Thức Trẻ11/1/2018
Đăng nhận xét